– Dậy đi Thành, sắp đến giờ học rồi.
Chị lấy tay khẽ lay mặt tôi. Những ngón tay mềm mại chạm vào da tôi làm cho tôi cảm thấy thinh thích. Mắt vẫn nhắm nghiền, tôi cố nài nỉ:
– Chị cho em ngủ thêm tí nữa đi. Tối qua em xem phim khuya quá.
Chừng như thương tình tôi, chị Hiền bước ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng máy hút bụi kêu khẽ sau lớp kính của chiếc cửa phòng mà chị Hiền vừa khép lại khi bước ra. Bộ giàn trong phòng khách phát ra một điệu nhạc kích động nghe rất lạ, làm người nghe có cảm giác muốn đứng dậy nhún nhảy theo nhịp điệu. Kéo chăn trùm kín đầu, tôi tranh thủ ngủ thêm một giấc nữa, mong là sẽ trốn được buổi học tiếng Ba Lan sáng nay.