– Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh. ”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.